940. |
Kiều
còn ngơ ngẩn biết gì,
Cứ lời lạy xuống mụ thì khấn ngay:
Cửa hàng buôn bán cho may,
Đêm đêm Hàn thực (*)
ngày ngày Nguyên tiêu.
Muôn nghìn người thấy cũng yêu, |
945. |
Xôn xao oanh yến dập dìu trúc mai.
Tin nhạn vẫn lá thư bài,
Đưa người cửa trước rước người cửa sau!
Lạ tai nghe chửa biết đâu,
Xem tình ra cũng những màu dở dang. |
950. |
Lễ
xong hương hỏa gia đường,(*)
Tú Bà vắt
nóc lên giường ngồi ngay.
Dạy rằng: Con lạy mẹ đây,
Lạy rồi sang lạy cậu mày bên kia.
Nàng rằng: Phải bước lưu ly, |
955. |
Phận
hèn vâng đã cam bề tiểu tinh.
Điều đâu lấy yến làm oanh,
Ngây thơ chẳng biết là danh phận gì?
Đủ điều nạp thái vu qui,
Đã khi chung chạ lại khi đứng ngồi. |
960. |
Giờ
ra thay bậc đổi ngôi,
Dám xin gửi lại một lời cho minh.
Mụ nghe nàng nói hay tình,
Bấy giờ mới nổi tam bành mụ lên: (*)
Này này sự đã quả nhiên, |
965. |
Thôi
đà cướp sống của min
đi rồi!
Bảo rằng: đi dạo lấy người,
Đem về rước khách kiếm lời mà ăn.
Tuồng vô nghĩa ở bất nhân,
Buồn mình trước đã tần mần thử chơi. |
970. |
Màu hồ đã mất đi rồi,
Thôi thôi vốn liếng đi đời nhà ma!
Con kia đã bán cho ta,
Nhập gia phải cứ phép nhà tao đây.
Lão kia có giở bài bây, |
975. |
Chẳng
văng vào mặt mà mày lại nghe!
Cớ sao chịu
tốt một bề,
Gái tơ mà đã ngứa nghề sớm sao!
Phải làm cho biết phép tao!
Giật bì tiên
rắp sấn vào ra tay. |
980. |
Nàng rằng: Trời thẳm đất dày!
Thân này đã bỏ những ngày ra đi.
Thôi thì thôi có tiếc gì!
Sẵn dao tay áo tức thì giở ra.
Sợ gan nát ngọc liều hoa, |
|
Mụ
còn trông mặt nàng đà quá tay.(*) |