Sự lựa chọn "sai lầm" của Khổng Minh? Sai lầm lớn nhất trong việc dùng người
của quân sư Thục Hán Gia Cát Lượng, không phải việc ông từng dùng Mã Tắc
hay Ngụy Diên, mà là việc ông lựa chọn Khương Duy làm người kế thừa của mình. Khương Duy, tự Bá Ước, người Cam Túc.
Năm 228, Gia Cát Lượng phái Trấn Đông tướng quân Triệu Vân, Dương Vũ
tướng quân Đặng Chi chiếm cứ Cơ Cốc, sẵn sàng tấn công đất Mi (Thiểm
Tây). Ngụy Minh Đế Tào Duệ cử đại đô đốc Tào
Chân làm thống lĩnh, đặt trọng binh phòng ngự ở đất Mi. Khổng Minh bèn
thừa cơ dẫn quân chủ lực quay sang tấn công Kỳ Sơn. Quân Thục thế lớn, đồng thời 3 quận Thiên Thủy, Nam An, An Định của Ngụy đều đã sẵn sàng "bỏ Ngụy về Thục". Khương Duy đương thời là Trung lang
tướng ở quận Thiên Thủy đang cùng Thái thú Mã Tuân tháp tùng Thứ sử Ung
Châu Quách Hoài tuần sát các vùng. Được tin 3 quận phản Ngụy, Quách tức
tốc trở về đất Thượng Khuê (Cam Túc) phòng ngự. Mã Tuân nghi ngờ Khương Duy có ý tạo
phản, nên cũng bỏ lại Duy mà chạy về Thượng Khuê. Khi Khương Duy cùng
các thuộc hạ tới Thượng Khuê thì Quách, Mã quyết không mở cổng thành. Khương Duy tới bước đường cùng, buộc phải quay sang đầu quân Gia Cát Lượng. Khổng Minh có được Khương Duy thì vô cùng mừng rỡ, trong thư gửi Tham quân Tưởng Uyển viết - "Khương Bá Ước nhạy bén việc quân, có nghĩa đảm, có kiến giải". Năm đó, Khương Duy 27 tuổi, được Khổng
Minh phong làm Phụng Nghĩa tướng quân, làm Dương Đình Hầu. Được Gia Cát
Lượng đề bạt, không lâu sau Duy thăng làm Trung giám quân, Chinh Tây đại
tướng quân. Khương Duy chính là người kế thừa đắc ý của Gia Cát Lượng. Sau lần rút quân từ gò Ngũ Trượng về
Thành Đô, dã tâm của đại thần Dương Nghi bành trướng, "phỉ báng triều
đình, bị bắt giam vấn tội, cuối cùng tự sát". Dương Nghi chết, Lượng đem chính sự giao phó cho Tưởng Uyển, Phí Y, Đổng Doãn, riêng quân sự do Khương Duy nắm quyền. Từ Hữu giám quân, Khương Duy thăng làm
Phò Hán tướng quân, được tấn phong Bình Tương Hầu. Về sau, Tưởng Uyển,
Đổng Doãn qua đời, Khương Duy lại nắm quyền lực lớn hơn, cùng Phí Y giữ
chức Thượng thư. Khi Phí Y bị hàng tướng Quách Tuần ám
sát năm 253, Khương Duy về cơ bản đã trở thành "đệ nhất đại thần" triều
Thục Hán, có ảnh hưởng cực lớn trong triều, thậm chí "mọi vấn đề của
Thục Hán đều đổ lên mình Khương Bá Ước". Khương Bá Ước kém tài hay vấn đề nội tại Thục Hán quá lớn? Gia Cát Lượng "cầm trịch" triều đình
Thục Hán hơn 10 năm, trong đó có tới 7 năm luôn trong tình trạng chiến
tranh: 1 lần Nam chinh, 6 lần Bắc phạt. Ông có 1 lần không trực tiếp
tham chiến. Trong khi đó, Khương Duy trước sau mở 9 cuộc tấn công quân sự nhằm vào Ngụy, sử gọi là "cửu phạt Trung Nguyên". Tuy nhiên, dù Khương Duy giành được một
số thắng lợi, nhưng sự nghiệp "nhất thống thiên hạ" của Thục Hán vẫn
không đạt được bất cứ tiến triển nào, "có tiếng mà không có miếng". Xét trên tầm chiến lược quốc gia, cả
Khổng Minh và Khương Duy bị đánh giá là "thất bại", bất chấp tài năng
quân sự của 2 ông được lịch sử ghi nhận. Bên trong Miếu Vũ Hầu (Thành Đô, Trung
Quốc) có Bảo tàng văn hóa Thục, tại đây có một tấm bản đồ địa hình thời
Tam Quốc, đặc biệt bao gồm số liệu về so sánh nhân khẩu Ngụy - Thục -
Ngô. Cụ thể, dân số Thục Hán là 940.000, Tào
Ngụy 4.432.881, còn Đông Ngô là 2.300.000 người. Những số liệu này về cơ
bản phản ánh được tình trạng phân bố dân cư thời Tam Quốc. Dân số Thục Hán không bằng 1/4 Ngụy và
1/2 Đông Ngô. Trong khi Trung Quốc giai đoạn đó vẫn ở vào thời đại mà
quốc lực tương đồng với nhân lực (hay nhân khẩu). Dân số chính là nguồn sản xuất ra "sức
chiến đấu", vì vậy dân số của Thục Hán thể hiện lực lượng quân sự yếu
kém của nước này so với Ngụy và Ngô. Có ý kiến cho rằng, chỉ cần sở hữu thống
soái tốt, có vẫn có thể mang lại thành công cho quân đội. Tuy nhiên,
Thục Hán không sở hữu nhân vật như vậy. Khả năng của Khổng Minh không vượt trội so với Tư Mã Ý, Khương Duy cũng không chiếm thế thượng phong trước Đặng Ngải, Chung Hội. Câu nói mà Phí Y từng nói với Khương Duy, được các học giả hiện đại cho là đúng đắn - "Chúng ta tài kém xa Thừa tướng (Khổng Minh). Thừa tướng cũng không thể bình định Trung Nguyên, huống gì bọn ta! Chi bằng giữ nước an dân, bảo toàn xã tắc, cũng là giữ trọn cơ nghiệp". Nhiều ý kiến cho rằng một nhân vật "chủ chiến" như Khương Duy nắm đại quyền Thục Hán đã đẩy Thục đến ngày diệt vong nhanh hơn. Tài cán của Khương Duy thể hiện xuất sắc
ở giai đoạn suy vong của Thục, nhưng ông thiên về lãnh đạo quân sự mà
không biểu hiện được năng lực triều chính. Vì vậy, nhiều ý kiến cho rằng, việc Khổng Minh chọn Khương Duy là người kế thừa "không thể xem là thành công". Ngay từ đầu, Gia Cát Lượng đã nhận định
Tôn - Lưu ở vào thế yếu so với Tào Ngụy, và đối sách duy nhất chính là
"liên Ngô kháng Tào". Thậm chí Khổng Minh đã xem đây là "quốc sách" của
Thục và lập kế hoạch "chia chác" nước Ngụy cùng Đông Ngô. Tuy nhiên, về sau này mặc dù Ngô - Thục
vẫn duy trì quan hệ đồng minh, nhưng thực tế song phương không thể thống
nhất lập trường chung trong hợp tác quân sự. Ví dụ, chưa một lần nào quân đội Thục -
Ngô kết hợp thực hiện nhiệm vụ phạt Ngụy đi đến thành công. Thế nhưng,
trải qua hàng chục năm, Khương Duy vẫn không thể ý thức được thực tế về
"vết nứt" trong quan hệ Ngô - Thục. Trước khi Ngụy diệt Thục đã có những đánh giá chính xác - "Từ khi bình định Thọ Xuân, đình chiến 6 năm dưỡng binh, chuẩn bị phạt 2 giặc (Ngô, Thục), Nay Ngô đất rộng mà trũng, tấn công khó khăn, không bằng đoạt Ba Thục trước... Thục có khoảng 90.000 quân. Khương
Duy bị cầm chân ở Đạp Trung, để ở phía Đông. (Ngụy) trực tiếp tấn công
Lạc Cốc, nhằm vào nơi sơ hở của địch, tập kích Hán Trung. Ngày tàn của Thục đã thấy rõ". Thục Hán có khoảng 102.000 quân, Tư Mã
Chiêu dự đoán 90.000, có thể nói là đã đạt độ chính xác cao. Nếu giả
thiết Chiêu tính tới vấn đề tổng động viên trước cuộc tấn công, thì việc
ông "nói giảm" về lực lượng đối phương cũng không khó hiểu. Thậm chí, một nhân vật "thường thường bậc trung" bên Thục là Liêu Hóa cũng từng khuyên Khương Duy - "Binh không giấu, ắt tự diệt. Trí không hơn địch, mà lực kém hơn địch, làm sao có thể đứng vững? Nhiều năm chinh chiến, quân dân không được an ninh, lại thêm Ngụy có Đặng Ngải túc trí đa mưu, không phải tầm thường. Không nên miễn cưỡng làm điều quá khó khăn". Liêu Hóa đã chỉ ra điểm yếu chí mạng của
Thục Hán: mưu trí không hơn kẻ địch, mà binh lực lại yếu kém rõ rệt.
Trước tình hình đó, việc Khương Duy chủ chiến được đánh giá là "biết
chắc thất bại mà vẫn cố lao vào". Dù phạm phải những sai lầm
chiến lược, nhưng hậu thế chỉ xót xa cho Khương Duy, bởi ông xứng danh
là bậc quân tử, hy sinh cả cuộc đời vì sự nghiệp "nhất thống thiên hạ"
của Thục Hán. Bi kịch của quân tử Tầm quan trọng của Hán Trung đối với
Thục đã được xác nhận. Ngoài Gia Cát Lượng, Tưởng Uyển và Phí Ý cũng
từng có thời gian đồn trú tại đây. Đến khi Ngụy Diên tiếp quản Hán Trung,
ông thiết lập doanh trại tại các địa điểm hiểm yếu, xây dựng hệ thống
phòng vệ vững chắc với binh lực đầy đủ. Sau khi Gia Cát Lượng mất, Đại tư mã
Ngụy là Tào Sảng xuất binh phạt Ngụy để "lập uy", nhưng vấp phải phòng
tuyến Hán Trung Cũng phải "ngậm ngùi trở về". Tuy nhiên, Khương Duy nhận định vị thế
phòng ngự của Thục Hán không thể giúp nước này đạt được mục đích quân sự
là thôn tính Tào Ngụy, vì vậy Duy kiến nghị triều đình... giải thể các
điểm đặt doanh trại để tập trung binh lực đồn trú ở 2 thành Hán, Lạc. Trước quyền lực của Khương Duy, Thục Hán
rút đô đốc Hán Trung Hồ Tế về Hán Thọ, giám quân Vương Hàm về Lạc Thành
(Thiểm Tây), hộ quân Tưởng bân tới Hán Thành (Thiểm Tây). Đường hướng của Khương Duy tưởng như
tích cực, nhưng bị các học giả đương đại đánh giá là "bỏ trống trận
địa", nhanh chóng khiến Thục hứng chịu hậu quả tiêu cực. Về sau, tướng Ngụy Chung Hội công phạt Hán Trung "dễ như trở bàn tay". Sai lầm của Khương Duy chủ yếu gồm 2 vấn
đề. Về chiến lược, ông dụng binh quá thường xuyên; về chiến thuật, ông
từ bỏ các điểm phòng thủ hiểm yếu, khiến Thục "hở sườn", gần như "bỏ rơi
Hán Trung". Tác giả quyển "Thục giám" thời Nam Tống
Quách Doãn Đạo thậm chí còn đem sai lầm chiến thuật của Khương Duy để
chỉ trích ông về sự diệt vong của Thục - "Hán Trung là cửa ngõ của Thục. Khương Duy lui binh đồn trú về Hán Thọ, khác nào từ bỏ giới bị Hán Trung. Khi Chung Hội tấn công, Hán Trung không một phòng tuyến, khiến Ngụy quân đắc thủ, không cần tới Đặng Ngải xuất binh Giang Du. Thục đã trở tay không kịp, vì Khương Duy mà vong quốc". Quách Doãn Đạo nhận định, dù tướng Ngụy
Đặng Ngải chưa cần điều binh từ Giang Du thì Thục Hán "khí số đã tận",
không còn đường cứu, chỉ vì sai lầm của Khương Duy. Đương nhiên, các học giả hiện đại đã có
cách nhìn nhận công bằng hơn đối với danh tướng này, bởi bên cạnh sai
lầm cá nhân của Duy, tự thân quốc lực yếu kém của Thục Hán đã là điểm
yếu chí mạng đối với nước này trong suốt hàng chục năm. Nếu có đáng tiếc, thì chỉ là vận mệnh đã
quá bất công đối với một nhân vật chính nhân quân tử, vì nước quên thân
như Khương Bá Ước.
Nguồn: ST & Tổng hợp từ Internet: Ngọc Sương (XemTuong.net)