|
Bạc Bà Ép Duyên Thúy Kiều
|
|
Cửa thiền vừa cử cuối xuân,
Bóng hoa đầy đất, vẻ ngân ngang trời.
Gió quang mây tạnh thảnh thơi, |
2065. |
Có
người đàn việt lên chơi cửa Già. (*)
Giở đồ chuông khánh xem qua,
Khen rằng: Khéo giống của nhà Hoạn nương!
Giác Duyên thực ý lo lường,
Đêm thanh mới hỏi lại nàng trước sau. |
2070. |
Nghĩ
rằng khôn nỗi giấu mầu,
Sự mình nàng mới gót đầu
bày ngay:
Bây giờ sự đã dường này,
Phận hèn dù rủi, dù may, tại người.
Giác Duyên nghe nói rụng rời, |
2075. |
Nửa thương, nửa sợ, bồi hồi chẳng xong.
Rỉ tai mới kể sự lòng:
Ở đây cửa Phật là không hẹp gì;
E chăng những sự bất kỳ,
Để nàng cho đến thế thì cũng thương! |
2080. |
Lánh xa, trước liệu tìm đường,
Ngồi chờ nước đến, nên dường còn quê!
Có nhà họ Bạc bên kia,
Am mây quen lối đi về dầu hương.
Nhắn sang, dặn hết mọi đường, |
2085. |
Dọn
nhà hãy tạm cho nàng trú chân.
Những mừng được chốn an thân,
Vội vàng nào kịp tính gần tính xa.
Nào ngờ cũng tổ bợm
già,
Bạc Bà học với Tú Bà đồng môn! |
2090. |
Thấy nàng mặt phấn tươi son,
Mừng thầm được buổi bán buôn có lời.
Hư không đặt để nên lời,
Nàng đà nhớn nhác rụng rời lắm phen.
Mụ càng xua đuổi cho liền, |
2095. |
Lấy
lời hung hiểm ép duyên Châu Trần.
Rằng: Nàng muôn dặm một thân,
Lại mang lấy tiếng dữ gần, lành xa.
Khéo oan gia, của phá gia, (*)
Còn ai dám chứa vào nhà nữa đây! |
2100. |
Kíp
toan kiếm chốn xe dây,
Không dưng chưa dễ mà bay đường trời!
Nơi gần thì chẳng tiện nơi,
Nơi xa thì chẳng có người nào xa.
Này chàng Bạc Hạnh cháu nhà, |
2105. |
Cùng
trong thân thích ruột rà, chẳng ai.
Cửa nhà buôn bán Châu Thai,
Thực thà có một, đơn
sai chẳng hề.
Thế nào nàng cũng phải nghe,
Thành thân
rồi sẽ liệu về Châu Thai. |
2110. |
Bấy giờ ai lại biết ai,
Dầu lòng bể rộng sông dài thênh thênh.
Nàng dầu quyết chẳng thuận tình,
Trái lời nẻo trước lụy mình đến sau.
Nàng còn mặt ủ mày chau, |
2105. |
Càng
nghe mụ nói, càng đau như dần.
Nghĩ mình túng đất,
sẩy chân,
Thế cùng nàng mới xa gần thở than:
Thiếp như con én lạc đàn,
Phải cung rày đã sợ làn cây cong! |
2120. |
Cùng
đường dù tính chữ tòng, (*)
Biết người, biết mặt, biết lòng làm sao?
Nữa khi muôn một thế nào,
Bán hùm, buôn sói, chắc vào lưng đâu?
Dù ai lòng có sở cầu, |
2125. |
Tâm minh
xin quyết với nhau một lời.
Chứng minh có Đất, có Trời,
Bấy giờ vượt bể ra khơi quản gì? |
|
|
|
|