|
Hoạn Thư Bắt Gặp Kiều Và Thúc Sinh Tâm Sự
|
|
Thừa cơ, sinh mới lẻn ra,
Xăm xăm đến mé vườn hoa với nàng.
Sụt sùi giở nỗi đoạn trường, |
1945. |
Giọt châu tầm tã đẫm tràng áo xanh:
Đã cam chịu bạc với tình,
Chúa xuân để tội một mình cho hoa!
Thấp cơ thua trí đàn bà,
Trông vào đau ruột nói ra ngại lời. |
1950. |
Vì
ta cho lụy đến người,
Cát lầm ngọc trắng, thiệt đời xuân xanh (*)!
Quản chi lên thác xuống ghềnh,
Cũng toan sống thác với tình cho xong.
Tông đường chút chửa cam lòng, |
1955. |
Nghiến
răng bẻ một chữ
đồng làm hai.
Thẹn mình đá nát vàng phai (*),
Trăm thân dễ chuộc một lời được sao (*)?
Nàng rằng: Chiếc bách sóng đào,
Nổi chìm cũng mặc lúc nào rủi may! |
1960. |
Chút
thân quằn quại vũng lầy,
Sống thừa còn tưởng đến rày nữa sao?
Cũng liều một giọt mưa rào,
Mà cho thiên hạ trông vào cũng hay!
Xót vì cầm đã bén dây (*), |
1965. |
Chẳng trăm năm cũng một ngày duyên ta.
Liệu bài mở cửa cho ra,
Ấy là tình nặng ấy là ân sâu!
Sinh rằng: Riêng tưởng bấy lâu,
Lòng người nham hiểm biết đâu mà lường. |
1970. |
Nữa
khi dông
tố phũ phàng,
Thiệt riêng đấy cũng lại càng cực đây.
Liệu mà xa chạy cao bay (*),
Ái ân ta có ngần này mà thôi!
Bây giờ kẻ ngược người xuôi, |
1975. |
Biết bao giờ lại nối lời nước non?
Dẫu rằng sông cạn đá mòn,
Con tằm đến thác cũng còn vương tơ!
Cùng nhau kể lể sau xưa,
Nói rồi lại nói, lời chưa hết lời. |
1980. |
Mặt
trông tay chẳng nỡ rời,
Hoa tì đã động tiếng người nẻo xa. (*)
Nhân ngừng, nuốt tủi, đứng ra,
Tiểu thư đâu đã rẽ hoa bước vào.
Cười cười, nói nói ngọt ngào, |
1985. |
Hỏi:
Chàng mới ở chốn nào lại chơi?
Dối quanh Sinh mới liệu lời:
Tìm hoa quá bước, xem người viết kinh.
Khen rằng: Bút pháp đã tinh, (*)
So vào với thiếp Lan Đình nào thua! |
1990. |
Tiếc
thay lưu lạc giang hồ,
Nghìn vàng, thật cũng nên mua lấy tài!
Thiền trà cạn nước hồng mai, (*)
Thong dong nối gót thư trai cùng về. |
|
|
|
|